
Xin được mở đầu bài viết với khoảnh khắc trước khi Grosso bước lên thực hiện quả 11m cuối cùng của đội tuyển Italia. Nếu thực hiện thành công, "gã nhà quê" Grosso sẽ chính thức đưa đội bóng xanh da trời lên ngôi vua bóng đá thế giới. Khoảng khắc Grosso tiến lại chấm 11m, đối diện với Barthez chỉ diễn ra trong chục giây nhưng đối với các tifosi, họ đã phải đợi chờ phút giây đấy 24 năm dài đằng đẵng.
Đến giờ phút này, tôi vẫn không hiểu nổi tại sao trái tim nhỏ bé chứa trong thân hình không lấy gì làm to lớn của Grosso lại có thể tiếp tục đập bởi sức ép thành công đè lên anh là quá lớn. Còn tôi, dù chỉ được chứng kiến qua tivi, nhưng nhìn vào ánh mắt của anh khi đứng trước cú sút lịch sử đó, tim tôi như thắt lại. Tôi đã không dám trực tiếp nhìn vào tivi.

Không ai thành công mà không một lần thất bại. Nhưng với đội tuyển Italia, họ đã hơn một lần thất bại. Kể từ sau Espana 82, thất bại là người bạn đồng hành quen thuộc với đội bóng Xanh da trời. Tuy nhiên, càng chịu nhiều cay đắng, khổ đau bao nhiêu thì niềm vui khi thành công cũng được nhân lên bấy nhiêu.
Sau chức vô địch tại TBN 1982, là nước mắt của Salvatore Schillaci khi Italia thất bại trước Argentina tại World Cup 1990. Là cú 11m lên trời của Baggio trong trận chung kết với Brazil tại USA 1994. Để rồi 4 năm sau, "đuôi ngựa thần thánh" đã lập công chuộc tội sau khi thực hiện thành công quả 11m trong trận tứ kết tiếp Pháp, nhưng một cú 11m lên trời nữa của Luigi Di Biagio trong loạt sút cuối cùng làm người Ý ôm hận. Là trận chung kết Euro 2000, khi Italia chỉ còn cách chiến thắng vài giây nhưng bàn thắng gỡ hòa ở phút 93 của Wiltord lại một lần nữa đưa người Ý trở lại cái nơi họ đã sống kể từ sau Espana 1982: Địa Ngục. Còn nữa, đó là thảm họa châu Á khi Italia của Maldini già nua thất bại trước một Hàn Quốc giàu sức trẻ hơn tại World Cup 2002.
Thế đó, 24 năm qua là 24 năm người Ý phải sống trong nỗi thất vọng tràn trề. Bởi vậy, chiến thắng của họ trong đêm Berlin 2006 càng có ý nghĩa hơn bao giờ hết. Họ đã phải sống trong bóng tối của địa ngục trong suốt 24 năm dài, bởi vậy, khi được bước lên thiên đường ngập tràn ánh nắng, niềm hạnh phúc tột cùng của đội tuyển Italia cũng như các tifosi ngày đêm dõi theo từng bước tiến của họ không thể diễn tả được bằng lời hay bất cứ hành động nào. Chỉ còn cách liên tục hét lên cụm từ "Italia campione del mondo" trong cơn điên dại, trong men say chiến thắng vô tận.
24 năm trước, người Ý lên ngôi vô địch Espana 82 khi chung sống với scandal dàn xếp tỷ số Totonero. Chức vô địch tại World Cup 2006 họ đoạt được cũng trong hoàn cảnh tương tự: phải sống chung với nghi án bán độ Calciopoli. Một loạt trụ cột của đội tuyển Ý khi đó đều trong diện tình nghi: Lippi, Cannavaro, Buffon... Thế nhưng trong hoàn cảnh tương lai rất cận kề với chiếc máy chém, chức vô địch họ giành được lại càng thêm ý nghĩa hơn bao giờ hết. Không ý nghĩa sao được khi chiến thắng đó là kết quả của cả một tập thể vững chắc với tình yêu cuộc sống và khát khao vươn lên trước cái chết cận kề.
365 ngày đã qua sau cái đêm Berlin huyền diệu, đêm mà màu xanh hy vọng - màu áo của đội tuyển Italia bao trùm cả thế giới, tiếng Italia vẫn là thứ ngôn ngữ được nhắc đến nhiều nhất trong làng bóng đá thế giới. Thật vậy, một năm đã qua kể từ cái ngày ấy vẫn ghi nhận thành công của người Italia, bởi Cannavaro thu tóm hết những danh hiệu cá nhân cao quý, Inter lên ngôi vô địch Serie A với số điểm kỷ lục của châu Âu, Capello giành ngôi vô địch La Liga với Real, đặc biệt là chiến thắng của Milan tại Champions League.

Nhưng cho dù một ngày nào đó, nếu người Ý không còn đứng trên đỉnh thế giới thì tình yêu của các tifosi dành cho họ vẫn luôn cháy rực rỡ. Bởi những cảm xúc về họ luôn là vô tận và cũng bởi tình yêu mà mỗi tifosi dành cho họ là quá lớn. Nó như dòng sông chảy mãi và như nắng ấm lan toả. Yêu đội tuyển Italia như một niềm tin bất diệt luôn tồn tại: yêu là lẽ sống và còn sống là còn yêu!