Thứ Ba, 10 tháng 7, 2007

Roberto Baggio Con đường huyền thoại

Bài 2: Bản tình ca buồn Người ta yêu anh vì tài năng, phẩm cách và một vẻ đẹp khiến tên tuổi anh trở thành thần thánh. Nhưng có lẽ người ta sẽ không yêu anh nhiều đến thế nếu như không được chứng kiến cả những bất hạnh và sự cay nghiệt của số phận đã bao lần khiến anh đau khổ và suy sụp.
Với Azzurra, Roby lưu giữ trong tâm hồn mình 2 mảng màu trong cùng một sắc áo Thiên thanh vĩnh cửu: khi được tô đậm sáng chói, lúc lại hoen ố niềm đau. Italia 90 thất bại nhưng Roby kể từ đó đã trở thành biểu tượng tài hoa của nước Ý. 4 năm sau là một World Cup 94 sôi động trên đất Mỹ và một Baggio bùng nổ trên thảm cỏ xanh thế giới.
Anh là ngôi sao lớn đã dẫn dắt Italia vào tới trận chung kết với Brazil. 20 phút của trận đấu trôi qua không có bàn thắng. Trọng tài tung đồng xu để đá những quả penalty định mệnh. Baggio, dĩ nhiên có tên trong danh sách những cầu thủ đá luân lưu, bước tới trước khung thành, khuôn mặt bình thản, anh tung cú sút... Trái bóng đập trúng cột dọc và bay lên trời. Italia thua cuộc. Họ mất chiếc cúp VĐTG lần thứ 3 trong sự ngỡ ngàng và những giọt nước mắt tiếc nuối của vô vàn người Ý.
Roby ngước đôi mắt thẫn thờ lên nhìn trời, như không muốn và không dám tin vào sự thật cay đắng ấy. Đáng lẽ ra anh đã có thể trở thành một người hùng bất tử của cả một dân tộc yêu bóng đá hơn tất cả mọi thứ. Nỗi đau ấy quá lớn và nó còn đeo đuổi dai dẳng theo Roby trong suốt những chặng đường còn lại.
Nhiều tifosi cực đoan đã không thôi trách cứ anh, báo chí Italia viết những dòng đầy giận dữ về anh. Baggio từ một người hùng trở thành tội đồ. Và cũng từ bóng ma ám ảnh của USA 94 trở đi, sự nghiệp của anh dường như di xuống, nhưng không phải lỗi tại anh mà là do những gì phũ phàng người ta đem lại cho anh. Juve ruồng bỏ anh, Milan hờ hững với anh còn Inter đã rẻ rúm anh không thương tiếc. Con người từng một thời được coi là "người Ý nổi tiếng chỉ sau Giáo hoàng" đã bị đối xử bất công như thế đấy.
Và rồi con đường đến với Azzurra càng ngày càng hẹp lại với Baggio. Ngoại trừ France 98 được góp mặt do Italy thiếu vắng lực lượng, còn lại từ Euro 96, Euro 2000 đến WC 2002, trong những giải đấu lớn ấy, đều không hề in dấu chân anh. Người ta có cảm tưởng như thần may mắn đã không mỉm cười với Roby nữa. Phải vậy không?

Riêng Roby, dù cuộc đời có thế nào thì anh vẫn luôn là anh, luôn là một Baggio can đảm và mạnh mẽ đã đứng lên sau tấn bi kịch WC94, một Baggio luôn nỗ lực đến phi thường với ước mơ được khoác lại chiếc áo Thiên thanh... Một Baggio chưa bao giờ oán trách định mệnh, cái định mệnh đau thương đã bao lần cướp đi những nụ cười hạnh phúc trên đôi môi anh. Người ta có thể tức giận với anh, có thể không tha thứ cho những-lỗi lầm-không-phải-là-của-anh, có thể phụ bạc anh nhưng không một ai và chẳng điều gì có thể đánh mất niềm tin nơi anh cả.
Và vào ngày 28/4/04, Roby đã hoàn thành được ước nguyện của mình, anh chơi trận cuối cùng cho Azzurra, lần cuối cùng khoác lên mình chiếc áo số 10, là lần sau cuối những NHM được ngắm nhìn anh trong sắc áo Thiên thanh quen thuộc.

Những kí ức chợt hiện về, làm thức dậy bao trái tim Azuri say đắm. Có lẽ người ta đã tha thứ cho anh từ rất lâu rồi. Tất cả những dĩ vãng xưa cũ đã trôi đi, chỉ còn tình yêu ở lại, gắn với chút buồn bã xa xôi... Người Italia luôn phải cảm ơn Baggio, vì bóng đá Ý có anh như trời xanh toả nắng!
Một kết thúc có hậu
Bất kì một câu chuyện cổ tích nào cũng đều có một cái kết có hậu và câu chuyện của Roby không phải là ngoại lệ. Một kết thúc thanh thản cho anh, khép lại 19 năm khổ đau, 19 năm hạnh phúc Roby ở trong tim những NHM.

16/5/04 tại thánh địa San Siro, Milano. Roby đeo băng đội trưởng Brescia chơi trận đấu cuối cùng trong sự nghiệp của mình, trận đấu gặp lại AC Milan - đội bóng mà anh đã từng 2 năm gắn bó với 2 scudetto đáng nhớ. Thiên thần tóc đuôi ngựa chia tay bóng đá, chia tay chúng ta, chia tay thảm cỏ xanh nước Y từ giây phút ấy.
Khi Roby giơ cách tay vẫy chào mọi người, khi nụ cười ấm áp lại nở trên đôi môi anh, khi ngắm nhìn những bước chạy cuối cùng đi vào đường hầm, đã có những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống nơi khoé mắt những tifosi yêu mến anh, đã có những tiếng nấc nghẹn ngào dâng lên vì tiếc nuối.

Gửi nụ hôn tạm biệt đến các tifosi!
Anh đã tạm biệt sân cỏ để trở về với thiên đường của riêng mình một cách mãn nguyện nhất. Anh ra đi, những gì để lại là 204 bàn thắng tại Serie A, là 56 trận đấu trong màu áo ĐT Italia, là hình bóng thiên thần với một tình yêu say mê và day dứt khôn cùng. Nói lời tạm biệt anh để rồi nhớ mãi không thôi...
Câu chuyện về Baggio kết thúc tại đây? Không, có lẽ sẽ chẳng bao giờ có một kết thúc nào là hoản hảo nhất cho tất cả những gì đã diễn ra trong suốt cuộc đời anh. Bởi những cảm xúc về anh luôn là vô tận và cũng bởi tình yêu mà anh để lại nơi đây quá lớn. Nó như dòng sông chảy mãi và như nắng ấm lan toả. Yêu Baggio như một niềm tin bất diệt luôn tồn tại: yêu là lẽ sống và còn sống là còn yêu!
24h.com.vn

Không có nhận xét nào: